Lần thứ nhất, hồi còn đi học. Thằng bạn cùng nhóm nói “em được thầy nhận cho làm cùng, em nhìn code của thầy rồi, ngon lắm, dựa trên OpenGL, lập trình giao diện nhiều chiều – ít nhất 4D. Anh dạy em tí ma trận đi, hiện nay em chẳng biết gì”. Mình nói mình quên sạch rồi, chào thua thôi :(. Lúc ấy cứ nghĩ thầy dạy Infosys, thiết kế và quản lí dự án thì dừng lại chém gió thôi, ai ngờ cũng code “trâu bò” lắm.

Lần thứ hai, đã ra trường vài năm, trở lại Sài Gòn trong một khóa học ngắn hạn. Gặp thầy ở đó, thầy bảo “tao bỏ trường rồi, bọn nó chỉ chăm chăm làm business, không quan tâm đến giáo viên và sinh viên, tao không thích nên bỏ”. Thầy ra khỏi “tháp ngà”, đầu tư vào hai công ty, tư vấn cho một công ty – làm “agile master” – đúng cái thầy thích. Hỏi thầy sao đến đây, thầy bảo tao đi học, mới giật mình, cứ tưởng chỉ có mình mới hâm hâm lúc nào cũng nghĩ đi học, bỏ tiền bỏ thời gian, bỏ nhà đi học; hóa ra còn có người “hâm” hơn mình nhiều: giáo sư vẫn đi học chăm chỉ, kể cả những thứ “thuộc nằm lòng ” rồi. Giật mình, nghĩ mình vẫn còn học ít quá.

Lần ba, lại gặp thầy. Một đứa làm speaker mở đầu, một người làm spkeaker (gần) chốt hạ trong một hội thảo vui vẻ. Thầy lại khoe code. “Lại tao cho xem! Viết phần mềm không cần viết code. Phần mềm không có bug …”. Thầy vẫn dùng C# như năm xưa, Mono trên máy Mac. Code cực kì sáng sủa, ý tưởng đột phá. Mình xem thầy gói lại các cấu trúc điều khiển trong các object, gói lại các toán tử trong các object, cách các object được tạo ra tương tác với nhau mà … thất kinh. Kiểm tra trên trang web, thấy thầy quảng cáo là đến 2013 thì phát hành. Hồi ấy là tháng Mười năm ngoái. Giật mình đến tận bây giờ vẫn chưa hết. Năm xưa thầy bảo “học được cái gì hay đã khó, tạo ra cái gì hay hay còn khó hơn gấp nhiều lần, nhưng đã học là phải học cách tạo ra cái gì đó”. Mình đã tạo ra được cái gì chưa nhỉ?