Đáp tàu bay xuống đất Nội Bài sau chuyến đi cấp tập vào sâu trong rừng su giữa Bình Dương, anh ngạc nhiên vì đã lâu lắm mình không đi máy lúc nửa buổi thế này. Sinh ra lúc gà gáy nên anh chỉ có duyên bay đi lúc mặt trời chưa mọc và bay về lúc trời đã tối om. Đường từ sân bay về Hà Nội vì thế chả có gì để ngắm. Chiều nay thì khác.
Ngoài kia một cặp đôi đang hối hả trở lại thủ đô sau chuyến về quê cuối tuần. Cô gái gà gật cố ôm thật chặt chàng trai phía trước. Bàn tay như thể lúc nào cũng trực bật ra và rơi thõng xuống. Chợt nhớ những ngày em cũng gà gật như thế  sau chiếc GN125 bà già của anh. Có dạo hình như mình phải dùng áo buộc lưng hai đứa lại, giống như chiếc đai chúng mình mua cho Sun vài năm trước. Hai mẹ con thật giống nhau ở cái nết ngồi xe: chỉ rình rình là ngủ gật.
Xen giữa dòng người vội vã trở lại thủ đô, có ông bố trẻ chừng như tất bật hơn cả trên chiếc AirBlade đỏ. Bận chiếc quần soóc, anh chở chiếc giỏ chứa cả đống đồ sơ sinh kẹp chặt trên đùi. Hình như ông bố trẻ đang phi vào viện. Chợt mỉm cười khi thoáng tưởng tượng mình ngồi trên chiếc xe ấy; và trong viện, bạn Moon đang oe oe đòi bú 🙂
Chân cầu Thăng Long, các chú áo vàng rất bận rộn với việc bắt lỗi người vi phạm. Sao hôm nay đông thế? Bốn năm anh làm liên chân liên mồm mà không hết việc. Kể cũng lạ, sao biết chỗ ấy nhiều công an mà các bác nhà ta cứ hồn nhiên không đội mũ, hồn nhiên đi nhầm. Sao lại để những cái hồn nhiên ấy nuôi dưỡng đàn đàn lớp lớp những kẻ đứng đường cơ hội?
Chiều lửng. Ánh mặt trời mùa thu chiếu góc 45 độ xiên  qua cửa kính xe nhuộm vàng mặt bác tài xế. Dưới cầu, cả dòng sông Hồng như được dát vàng lóng lánh. Anh cũng vàng, nhưng là một chiếc áo vàng cam sến sẩm – đồng phục của công ty, cắm headphone, nghe đi nghe lại giọng vàng như nghệ của Bob Dylan rên rỉ ỉ ôi. Cả đoạn đường, anh hầu như chỉ nghe mỗi một bài ưa thích:
“People are crazy and times are strange
I’m locked in tight, I’m out of range
I used to care, but things have changed …”

xao-xac-heo-may-thu-ha-noi-4

Như thường lệ, ảnh mượn ở trên mạng và ít liên quan đến nội dung bài viết 🙂

Written by Tấn Dương