Dạo này tư vấn Scrum nhiều, có cơ hội nhìn nhiều người làm việc, lại gặp nhiều người có tâm lý “nhảy vọt”, làm việc gì cũng muốn nhanh. Theo một quy trình nào đó (PMI, CMMI v.v.) thấy mãi chả ngon, nghe đồn Scrum ổn thế là là nhảy sang với hy vọng nó sẽ nhanh chóng giúp mình ra khỏi đống bùn lầy. Nhưng chỉ được vài ngày là nản, thấy performance giảm, quy ngay cho Scrum chẳng ra gì. E rằng tiếp cận như thế rất không ổn. Vậy nên chép ra đây một entry blog cũ, như một lời nhắn nhủ tới các bạn: đừng sớm nản, nhanh thì vài ba tháng, chậm có khi phải cả năm; nhưng nhất định thắng lợi!

____________________________________

Trường kì kháng chiến nhất định thắng lợi

Ban đầu mình định lấy tiêu đề cho bài viết này là ‘It takes time’, và kết thúc bằng câu tiêu đề vốn ăn cắp ý tưởng của cụ Hồ. Nhưng cuối cùng mình lại viết câu ấy trước. Thôi thì đầu đít tráo đổi 🙂

Nhưng cái thân thì chắc chắn là mình vẫn giữ đại khái như thế này:

Người ta ca ngợi cụ Giáp là một vị tướng vĩ đại không chỉ vì có những chiến công hiển hách, mà vì cụ còn có công lớn trong việc xây dựng cả một quân đội ‘from scratch’. Tuy thế, để đi từ Phay Khắt đến Điện Biên Phủ, Cụ và đồng chí cũng cần tới 10 năm với bao nhiêu gian khổ, mồ hôi và xương máu của nhân dân. Không có gì là hiển nhiên cả!

Tại sao lại dính cụ Giáp vào đây? Chả là hồi tết, mấy bạn hiền có tặng mình cuốn sách ‘Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp’. Sau một hồi lên gân lên cốt lật hết trang nọ đến trang kia, mình quyết định quyển này chỉ để trưng bày thì tốt, không nên giở ra đọc vì có cơ trật gân (cuốn sách nặng khoảng trên 2 kí). Hôm nay về nhà tự dưng lại thấy cái gáy sách, thế là viết.

Quay lại chuyện cụ Giáp, mình có rút ra một ý nhỏ để tự động viên mình, cũng có thể động viên nhiều người khác khi phải đương đầu với các công việc khó khăn, cần sự kiên trì bền chí và quyết tâm lâu dài, rằng hãy làm hết mình, ngày chiến thắng sẽ đến khi bạn đã rõ con đường phải đi. Dù có thể gặp nhiều chông gai, con đường có thể quanh co gập ghềnh, nhưng ‘trường kì kháng chiến nhất định thắng lợi”.

Nhưng nó cũng mất thời gian đấy! It takes time…

(Viết hồi t9-2010)

Written by Tấn Dương