Amatơ làm vì thích. Gọi là phong cách lãng tử.
Dân pro không cần thích, vẫn tạo ra kết quả.
A ma tơ rảnh ra mới làm.
Dân Pro thì làm hằng ngày hằng giờ. Pro làm theo đặt hàng. Có người để kiếm cơm, nhưng phần lớn coi là hơn thế. Đó là công việc là cuộc sống. Nhà thơ thì làm thơ, kĩ sư thì chế tạo, thầy giáo thì dạy. Dù lương thấp hay cao, điều kiện tốt hay dở.
Kết quả của công việc thì đôi khi không biết mèo nào cắn mỉu nào. Lãng tử thỉnh thoảng có thể tạo kết quả rất tốt. Nhiều sản phẩm của dân pro cũng rất thường thường bậc trung.
Tôi nhớ một chị đồng nghiệp cũ hồi cùng giảng dạy lập trình ở một trung tâm nổi tiếng ở quận Hoàn Kiếm. Khi còn son trẻ, chị thích bay nhảy, thích chơi, thích lập trình, nhưng vẫn thích dạy họ. Thế là tìm kiếm một chân giảng dạy. Học trò thích, cô cũng rất thích. Thành tích của cả cô và trò đều thuộc hàng top của trung tâm. Nhưng lúc thích quá lại là lúc sinh chuyện. Chị đòi làm dân pro, dạy kín ngày kín tuần. Được đôi tháng thì than trời vì không nghĩ nó lại vất vả thế. Điểm hài lòng của học viên cũng tụt hẳn.
Tuy chất lượng đầu ra có thể không quá khác biệt nhưng “sản lượng” thì khác biệt lớn. Một giảng viên amateur chỉ dạy 1h/ngày là thấy thoải mái, còn dân pro có thể dạy 10h/ngày vẫn chịu được. Dạy như một con ong thợ cần mẫn.
Sự khác biệt lớn là sản lượng. Dân Pro làm ra rất nhiều, lãng tử chỉ làm ra ít sản phẩm. Và để có thể tạo ra sản lượng, thì không làm việc theo cảm hứng mà phải có nghề, có quy trình, có công cụ, và phải có khả năng tự sạc pin hăng hái cho chính mình.
Christiano Ronaldo là một ví dụ tiêu biểu về tính pro. Ngoài thời gian đá bóng trên sân lớn, thời gian giải lao để hồi sức, một ít thời gian dành cho các người đẹp, Rô là người luyện tập chăm chỉ hằng ngày. Tập để có sức bền, tập để có cơ đẹp, tập để đá chuẩn, tập để phối hợp tốt. Hình như tập để có thể truyền thông tốt nữa thì phải. “Rô ăn bóng đá ngủ bóng đá”, bóng đá là cuộc sống cuả Ro. Việc đá bóng làm ra một Rô ngôi sao. Ở tuổi mà phần lớn sao to sao bé tìm cách về một giải đấu ở Châu Á để vớt vát chút hào quang và để dành tí tiền chuẩn bị cho những năm về hưu buồn bã, thì Rô vẫn luyện tập, vẫn tìm đến giải đấu thử thách bậc nhất, vẫn điên cuồng tập luyện, và vẫn đều đặn tìm kiếm bàn thắng cũng như nuôi dưỡng bản năng chiến thắng.
Tất nhiên Rô là của hiếm. Nhưng lấy ví dụ chất Pro thì phải lấy ví dụ như thế.
Ta không thể kiếm cái kỉ luật như thế ở những tay amateur.